Mỗi lúc giận hờn
Em hay so sánh
Anh... với một người đã xa lắm
Rồi tự thấy buồn hơn Mỗi lúc cô đơn
Em không nghĩ về anh trước nhất
Cứ hoài nhớ về tình yêu đã mất
Rồi tự mình xót xa
Dù em chẳng nói ra
Hình như anh vẫn biết
Hình như anh buồn, nhưng vẫn yêu em tha thiết
Chỉ mong trong em dấu xưa nhạt nhoà
Anh thân yêu
Em chẳng còn nghĩ đến người ta
Cũng chẳng còn vu vơ hờn giận
Cũng chẳng rụt rè khi đưa tay anh nắm
Nhưng mà anh đã xa...
Có lẽ nào anh sẽ trở thành người ta
Khi có người đến với em lần nữa???